Có một lần trên xe, tôi trông thấy cảnh hoàng hôn. Kìa cảnh hoàng hôn trông thật đẹp. Bạn thấy gì trong cảnh hoàng hôn? Bạn thấy đẹp sao? Tôi thì thấy Chúa.
Hãy ngẫm lại mà xem, lúc mặt trời mọc, bạn biết mặt trời mọc. Bạn thấy trời dần sáng, cảnh tượng đó tuyệt đẹp, nhưng bạn đâu thể nhìn thẳng mặt trời. Nó họa lại công trình sáng tạo của Chúa. Bạn thấy công trình của Người, còn chính Người thì bạn không thấy.
Thế bạn thấy gì lúc ban trưa? Mặt trời soi tỏ vạn vật, chiếu soi vạn vật, tẩm bổ vạn vật. Nhưng bạn cũng đâu thấy mặt trời. Ở đây tôi muốn nói là nhìn một cách trực tiếp.
Chỉ có lúc hoàng hôn, khi trời đã về chiều và ngày sắp tàn, bạn hãy nhìn mặt trời mà xem. Một vầng đỏ cam, tròn trịa, viên mãn, nhưng thê lương. Thế nhưng, bạn vẫn không thể xem rõ mặt trời. Vì nó vẫn còn chói mắt.
Nào, lúc đó tôi đang ở trên xe. Xe đi qua một cánh rừng. Từng bóng cây lần lượt che phủ ánh mặt trời, chúng nó như cố gắng chặn tôi tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Thế nhưng, bạn hỡi, xuyên qua những bóng cây đó, tôi nhìn được rõ ràng và không bị chói mắt, một vầng mặt trời rực rỡ nhưng thê lương, tròn trịa và hoàn hảo. Tôi trông thấy Chúa Giêsu tội nghiệp của tôi, trong tất cả sự đau khổ tột cùng của Người, tỏ ra một cách hoàn toàn một hình ảnh Thiên Chúa Yêu Thương tuyệt đẹp. Nhưng bạn hỡi, chỉ trong những đau khổ và cản trở, tôi mới có thể thấy rõ khuôn mặt tuyệt vời của Chúa tôi.